Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2020

Chap 2 : Tưởng tượng và hiện thực khác xa

Hình ảnh
  Một phần là ngưỡng mộ  Một phần là đau thương.  ---- Ngày đầu tiên trở lại làm việc sau 2 năm xa cách, từ con đường, lối rẽ, từng hàng cây quà quán, tất cả đều vẫn vẹn nguyên như ngày đó. Chỉ có lòng người lạ lẫm, dửng dưng và xa lạ.   Tại sao lại trở lại?  Vì không can tâm, nuối tiếc, vì cần lời giải thích hay thật sự là tôi vẫn còn đang yêu, muốn trở lại để hi vọng điều gì. Chính bản thân mình cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, trái tim vẫn cố chấp quay lại nơi đây, cố hít hà cái không khí của ngày xưa còn sót lại, và lại muốn được gặp người mà cứ một mực mình chạy trốn??? Trước khi quyết định, tôi đã tưởng tưởng ra hàng nghìn tình huống mình sẽ gặp anh như thế nào, vẻ mặt điệu cười ra sao, ít nhất cũng nhẹ nhàng mỉm cười " Chào anh" rồi gật đầu quay đi. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng, người mạnh mẽ chính là người thản nhiên, dịu dàng và biết kiềm chế cảm xúc. Nếu tôi tức giận, chạy trốn hay né tránh chính là yếu đuối, không dám đối mặt, thế nhưng sự tình lại k...

Chap 1 : Trở Lại

Hình ảnh
 Hà Nội, chào anh. Thế giới của tôi chỉ vọn vẹn trong cái vỏ bọc màu hồng được bố mẹ nâng niu chiều chuộng từ thời thơ ấu, gia cảnh cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài một gia đình có nề nếp mẫu mực của Xã Hội. Chính vì thế khi ở tuổi trưởng thành tôi chưa lấy một mối tình vắt vai, ngày ngày chỉ biết học, học và học, dù không giỏi nhưng cũng không khiến bố mẹ phải cúi mặt mỗi khi họp phụ huynh.  Ra trường với tấm bằng khá trong tay, cứ nghĩ cuộc sống sau khi rời ghế nhà trường sẽ tự do tung cánh, thế nhưng tất cả đã không như tưởng tưởng của tôi, sai hoàn toàn.  4 năm trước.  --------------

| 15.10.2020 | Đã lâu không gặp.

Hình ảnh
  Một bóng dáng quen thuộc lấp ló khiến bản thân mình lại vội tìm chỗ trú ẩn, chắng dám nhìn kỹ, cũng chẳng biết có phải là Anh hay không?  Nhưng mình lại tiếp tục chốn chạy.. mình đã làm vậy gần 2 năm rồi.  Trái tim vẫn loạn nhịp, duy chỉ là nó không còn thổn thức như những ngày đầu. 

Sau này...

Hình ảnh
  |18:55 Hà Nội, mưa, tắc đường... Tắc từ lòng đường đến vỉa hè dưới cái thời tiết se lạnh đầu mùa khiến người ta dễ dàng mà chạnh lòng, có thể dễ dàng nổi đoá nếu chờ en nờ lần đèn đỏ mà vẫn chưa thể vít ga lăn bánh. Ở nhà, một bữa cơm nóng hổi, đầy đủ màu sắc, à sẽ điểm tô chút đỏ tươi của món Tôm hấp vừa mới được xếp gọn gàng ra đĩa, khói bay nghi ngút. Chắc chắn , Ngoài kia, có người ngóng chờ, nhìn thấy bạn họ liền nở nụ cười trông đợi “ Anh về rồi à, có ướt không anh, đói chưa nào để em dọn cơm ra ngay đây”. Hàng loạt câu hỏi cứ tự nhiên tuôn trào đủ để khiến lòng người ấm áp, bỏ mặc lời mắng mỏ của sếp ban chiều, cái thời tiết khó ưa hay những buổi tan ca đông đúc chật kín khắp các ngõ ngách. Có vài người vội vã ăn tạm miếng cơm để kịp đưa đón người thương đi cafe,ngắm mưa rơi, hay hàn huyên chia sẻ chuyện trên trời dưới biển, hôm nay em đi làm muộn, em vừa nhận lương đã hết sạch tiền hay đơn giản chi là trung thu này chúng ta đi đâu nhỉ. Có một người, có thể, giống mình, nh...

Nỗi buồn màu xanh lá ...

Hình ảnh
 Tan tầm, dòng người đổ tràn xuống đường, mùi xe cộ, mùi đông đúc và mùi của sự cô đơn. Trước đây tôi từng nghĩ, một ngày, sẽ có người đứng ở đó, nhìn về phía sảnh ra vào, đợi tôi sau giờ làm việc.  Họ sẽ bật cười nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng hỏi thăm vài câu chuyện thường tình, "Hôm nay sếp có bắt bẻ em nữa không? Sao mặt bí xị thế kia .."  Tôi im lặng, anh rộn ràng hỏi tiếp " Không trả lời anh à". Tôi ậm ừ " Thì tại anh nói nhiều quá đó, hôm nay em mệt, cho em dựa vào vai một chút.."  "Chỉ bắt nạt anh thôi, còn người khác cứ một mình nhẫn nhịn" Tiếng nói dần hòa tan vào dòng người tấp nập, ồn ã... Sau đó, có người, ướt nhòe khóe mi. ---- P/s : Có một người bên cạnh, quan tâm, nhẫn nại ở bên cạnh bạn là một loại hạnh phúc. Mình thích dùng từ nhẫn nại chứ không phải lại cam chịu, cũng chẳng phải nhịn nhục.. vì theo mình nhẫn nại phù hợp với tình yêu của một người trưởng thành.